Relationship 101

Reblog HJ Story. This very entry brought us back together. And will stick us together.

01. Patience.

I think over the many years of dating and break-ups, if there’s anything I learnt about loving someone and being in a relationship, it’s patience.

It’s not about how sweet you can be, how much gifts you give, or even how much you’re willing to do for your loved one. It’s about how patient and understanding you can be when things aren’t going right, when someone does something that makes you angry, sad, or hurt.

If I think over every single argument I’ve had in the past, and the break ups, most of the time, if only one side could be more patient and understanding, everything could’ve been prevented.

It’s actually really easy to treat someone nicely, it’s easy to do a lot of sweet things for someone, it’s easy to shower someone with love and gifts. But it’s so hard, so hard, to be understanding and patient when things aren’t going the way you want. It took me so many years to try to learn this, and even now I can’t say it’s easy, but I know I’m still trying.

In my relationship, I lose in almost every argument I have with my girlfriend.

 Not because I have no sense of principle or opinion. It’s because I finally realizes, that for almost every argument, it’s not really important who wins, deep inside, most of us all know what’s right and wrong. It’s just at the heat of the moment, we become stubborn, or we let our emotions take over our logic and we argue. In the past, every time I win an argument, after it’s all over, I feel we all know deep inside who was right and who was wrong, whether you’d admit it or not.

If you care and love someone, try to just let little meaningless things that’re not worth fighting go, sometimes even let the big things slide… just a piece of my mind.

Love is… Patience: http://tapastic.com/episode/2683

I believe

I believe in lust. In doing whatever it takes going with the wind of desire and fascination. In not caring how tomorrow will be like, as long as you got him, he got you and you got the moment.

I believe in love. In thinking of one so much often. In feeling swamped by all the emotions u have. In being surprised at how much a person can occupy your life. In learning to sacrifice, to understand and to care.

I believe in hope. That one day lust will find you and love will stay with you in the most unexpected moment. In the way it’s meant to be.

But there’s one thing. One thing that despite all what I experienced, lust, love and hope, it will never exist.

That love does last forever. That there would be someone who will love me more than life, will be there for me no matter what, will love me unconditionally and will be where i’ll be. That’s a bit hard to believe.

Or maybe i’m not that much ready to give such thing for someone, let alone getting back in return.

một năm

Thứ 3 vừa rồi là vừa tròn một năm đi làm. Tuần vừa rồi cũng có thể coi là tuần chaotic nhất trong năm đầu tiên đi làm. nó như gói gọn lại tất cả những gì một năm vừa qua xảy ra, trong chỉ 5 ngày. mình đã định không viết gì về 1 năm đi làm này, coi nó đơn giản như bao nhiêu những năm tháng khác sắp tới. nhưng thực sự, 1 năm này đã có ảnh hưởng lớn, rất lớn, đối với mình.

Cũng trong tuần vừa rồi (chính xác là hôm qua), dự án 1 năm của mình đã bị tạm close down do cắt giảm tài chính. Nguyên văn là “We will not cancel now but delay to August. Then we assess again.”

Ừ thì gọi là “delay”, nhưng mình hiểu rõ trong lòng là họ đã không còn tin vào sức mạnh và mục đích của project, cũng không tin vào cái quan trọng nhất – ROI.

Thôi không nói đến việc project thực sự như thế nào, mình chỉ muốn viết entry này coi như là nhìn lại quãng đường 1 năm mình làm project này, mình own nó, mình nuôi dưỡng nó, quản lý nó và tìm mọi cách để mọi người nhìn nhận nó – như cách mà mình luôn nhìn nhận. Tuy hiện giờ project không còn được “ra đời” nữa, không được chứng minh bản thân, nhưng một năm thai nghén vừa rồi mình cũng học được nhiều điều lắm. :)

Nhớ hồi đầu mới vào công ty, được giao project này, mình thấy rất tự tin. Đầu tiên là ngạc nhiên, vì sao công ty lớn như vậy mà vẫn chưa có cái tool này. Vì với kiến thức hạn hẹp của mình, mình cứ assume là các công ty nc ngoài nào cũng áp dụng tool này rồi. Vì vậy mình consider việc chạy project rất đơn giản, và mình cũng tự tin rằng mình sẽ làm được.

Nhưng đúng là không nên underestimate bất kì điều gì. There’s a reason why the tool wasn’t there in the first place :) cái này hơi khó giải thích, sẽ không nói ở đây.

Back lại chuyện nhận được project, mình rất háo hức. Mình take over những cái coach và director đang làm, deal tiếp với các agencies. Mình cũng tìm ra khoảng 5-6 agencies nữa trong Việt Nam mà có cung cấp dịch vụ này để làm việc với họ. Nhưng bắt tay vào làm rồi mới nhận ra có khá nhiều quyết định cần đưa ra. Chất lượng service như thế nào, mức độ phức tạp mình cần từ cái tool này ra sao, mình sẽ tự xây dựng tool hay sử dụng bản có sẵn, sau khi sử dụng tool sau rồi, những hoạt động về sau để build on cái tool này là gì? etc. Cái này, thay vì làm việc với agencies, mình phải tự hỏi chính organization của mình, những ng liên quan, rằng họ expect cái gì từ project này.

Mình lật đật đi hỏi han ý kiến của các bác Directors, hỏi về kinh nghiệm của họ đã sử dụng tool này, hỏi về cái goal mà họ có trong đầu, và phương thức họ nhìn nhận là phù hợp. Công nhận run, cứ thử tưởng tượng 1 con bé mới vào công ty có 1-2 tháng, còn chưa từng baoh đi làm, bâyh ngồi họp với các sếp bự nhất công ty, với rất nhiều kinh nghiệm, rất từng trải. Cảm giác như họ có thể nhìn thấu mình vậy :-s dù sao mình cũng manage được, sau meeting, rất nhiều lần mình cảm giác mình bị họ dominate, ý nghĩ của mình, perspective của mình trở nên không được strong nữa, sau những lí lẽ của họ. Mình học được ra là: 1. nên nhìn nhận vấn đề theo việc merely taking their opinions and feedback, và 2. có những quyết định của riêng mình. Nếu không rất dễ rơi vào tình trạng 9 người 10 ý, không thể chiều lòng ai được và tự nhiên bị đẩy xa ra khỏi cái objectives ban đầu của dự án.

Sau khi có hòm hòm trong đầu ý tưởng về dự án, briefing cho agency về cái mình muốn và chờ đợi proposal của họ cũng là một vấn đề. Mỗi agency một kiểu. Chưa kể mình còn reaching đến các agency trong khu vực (Singapore) và quốc tế (UK). Manage agency là thứ mình học được. Phải làm rõ việc mình muốn cái gì, mình cần cái gì. Và trong cái đống hoa mỹ agency gửi đến, phải nhìn nhận ra được đâu là cái service họ thực sự đưa ra cho mình. Đâu là điểm mạnh, yếu của họ, và liệu những điều họ hứa hẹn có thực sự tốt không? Mình học được việc hỏi những câu hỏi mang tính quyết định, để xem đến phần nào agency hesitate in answering, phần đó có lẽ phải back lại và suy nghĩ xem thực lực của agency này đến đâu. HR service hiện giờ trên thị trường rất nhiều, nhưng đúng là chủ yếu mang cái tên tuổi của nước ngoài về, nhưng những consultants trong nước chất lượng khá là mờ nhạt. Nhất là sau khi mình đã có kinh nghiệm làm việc với các agency nước ngoài, họ thực sự có expertise hơn hẳn, và tất nhiên, giá cũng “chát” hơn :)

Agency evaluation cũng khá mất thời gian. nào thì budget, service check, reference check, check check đủ thứ. Mỗi agency là 1 loạt các công đoạn, chưa kể mình tham lam reach out tận 5-6 thằng :-s nhưng đây không ngán :D mặc dù nhiều lúc cũng phải wonder về cách check của mình, xem chừng chưa đủ hiệu quả. Vì việc lựa chọn agency cuối cùng cũng không phải là hoàn mỹ.

Agency được chọn, mặc cho đã review and check rất kĩ càng, vẫn không đáp ứng được expectation của moi người. Nguyên nhân thì nhiều lắm. Chỉ biết là sau khi cố gắng xây dựng tool, làm việc ra content, pilot vẫn fail. Hôm cái tin project phải cancelled và review all over, chọn agency mới, làm lại từ đầu… khiến mình thấy thật lost. I failed at pilot. Failed. Mình vốn không nghĩ reception level của mọi người lại thấp đến thế, và resistance lại cao như vậy. Một phần lỗi của mình, một phần lỗi của agency, nhưng có buồn cười hay không khi mà một phần mình nghĩ là “tại số” =)) trong 30 người mình chọn 5 người để pilot. trong đó có 1 người thì bị vấn đề gia đình ảnh hưởng tâm lý, và một người có plan resignation…. huhu….. vậy là loạn hết cả lên. Project càng bị doubted hơn.

Nhưng mình chỉ buồn lúc đó thôi, vì sau khi nghe lại feedback của mọi người, mình đã figure way out. Lại lật đật đi persuade các bác, get buy-in cho approach mới này của mình. Được approve rồi lại chạy đi làm tất cả mọi thứ từ đầu – planning, proposal, budgeting, PR/PO, contract, dealing service…

Thứ 5 vừa mừng mừng tủi tủi có được cái contract kí at last, hi vọng 1/6 kịp roll-out.

Thứ 6 nghe tin sét đánh.

Ừ thôi thì nhìn lại quãng đường 1 năm, mình đã cố gắng hết sức để get things moving. Mình đã có những sai lầm nhất định, những quyết định ko đúng đắn,và có những cơ hội để make things right again. Điều quan trọng là mình đã cố gắng hết sức, dù efforts đó có được nhìn nhận hay không, thì cũng không có gì để hối tiếc.

Bây giờ thì hồi hộp xem xem way out là thế nào. Một năm, cảm giác như lại quay lại vạch xuất phát. Ready. Set. Go.

Skyscraper.

You can take everything I have
You can break everything I am
Like I’m made of glass
Like I’m made of paper
Go on and try to tear me down
I will be rising from the ground
Like a skyscraper
Like a skyscraper

Ngày cuối năm trung học, mọi người ai nấy ôm nhau và khóc. Riêng tôi chỉ cười vì nghĩ lên đại học chúng tôi sẽ lại gặp nhau. Sau này tôi mới biết mình đã sai rồi. Chúng tôi ở những năm đại học không còn là chúng tôi của những năm trung học nữa. Xin lỗi vì ngày đó đã không khóc. Xin lỗi đã không biết đo là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau…

(Phuong Duong)

days like these

days like these, or especially today, I find myself wandering on the streets of Saigon, feeling I give it all but I don’t belong.

days like these, hanging out with good friends to have a lemon tea cup must have been marvelous.

days like these, I wonder where am I belong?

Life goals

Reading friends’ blogs, with their life goals indicated very clearly in the “About page”, I begin to think about mine.

No, I have had that already. That’s to create CHANGE. Yes, what makes me feel deeply connected with AIESEC, is that we all want to make change. Any kind of change, good for the better, and bad for the lessons. It’s all worth it. I want to make change, as I myself change my fate, lead my way, and I do hope to bring changes to others so that they can be in the right place to bloom. My belief is that everyone is capable, as long as they are provided the right tool, receive the right guidance and get the right encouragement. 

That’s why I choose HR, organizational development and consulting. I believe working in HR, where I try (every-best-possible-way), will help me to touch more in the lives of people, help changing the organization in its very root – its people.Working in HR, it will help me change the business by developing the people that make the business happen. Working in HR, making organization a better place, I am contributing to the development of our white-collar generations.

Working in HR, I’m more aware of the thing people underestimate, and changing that mindset is my whole-life challenge. My Whole Life Challenge as I choose this route.

Reminding myself of that gives me more courage to move forward. In this time of despair,time of loss, time of self-questioning, I realize my life goal is forever to make positive changes to the world. My method is via my work in HR, developing people, improving organizational efficiency and leading the business by the best people that are provided with all they need to bloom.

I’m a change agent. Since being an AIESECer 3 years ago. From now. And onwards.

The way I are

Hoi truoc thich nghe bai nay lam. Nghe di nghe lai. Cung chang de y meaning cua no la j, chi thich beat, thich keri hilson n timbaland thoi. Bayh thi hieu roi, how important it is in a relationship.

Mon bao you gotta find someone who’s gonna love you the way you are. Who has the patience, persistence, determination to stick with you through thicks and thins. Who’s gonna accept you no matter what. Who’s gonna care for you unconditionally. Because we are just the type of girls who will do the same for the one we love. Just that very type of girl.

Continue reading

hôm nay mẹ bay rồi.

tâm trạng hôm nay hỗn độn.

đêm qua tôi nói chuyện rất lâu với mẹ. nói về ước mơ của tôi, dự định của tôi.nói về cuộc sống của tôi trong SG này, điều tôi yêu, và điều làm tôi khó chịu. nói về những người xung quanh tôi. nói về những khó khăn tôi đang trải qua, về những điều tôi đang làm, và tôi sẽ làm, để cố gắng vượt qua nó. nói về tôi.

Phải, bây giờ tôi chợt nhận ra rằng, toàn bộ câu chuyện nói về tôi. như một lẽ dĩ nhiên, rằng cả cuộc đời mẹ, tất cả những gì mẹ làm, mẹ trải qua, đều là vì tôi. về tôi. Tôi là trung tâm cuộc sống của mẹ, là người mà mẹ ôm chặt lúc ngủ, vuốt ve má, xoa đầu. Là người mà mẹ nhường cho nằm bên trái mẹ, chỉ đơn giản là tôi sẽ ôm mẹ, quay bên phải. Mẹ sẽ quay sang trái ôm tôi. Có lẽ đến đây bạn sẽ hỏi: “thế thì có gì đặc biệt?”. Hãy thử nằm bên trái một lúc khoảng 10′ thôi, bạn sẽ hiểu :) 

Và tôi là người luôn bị day dứt bởi việc không ở bên mẹ những ngày tháng này. Có những niềm lo canh cánh trong lòng mà không thể làm gì được. Hôm trước cô Mariah người Malaysia ở công ty tôi bước vào office với gương mặt nhợt nhạt, pack hết đồ đạc và đi thẳng ra sân bay. Chúng tôi lo lắng hỏi thăm và được biết rằng bố cô mất đột ngột, cô phải bắt chuyến bay sớm nhất trở về Kuala Lumpur. Tôi tự hỏi khi nào sẽ đến lượt tôi đáp chuyến bay sớm nhất về HN? Có thể không quá khủng khiếp như của Mariah, nhưng mẹ tôi đã 60 rồi, đau ốm, bệnh tật, cuộc đời này tôi không thể dự tính được bất kì điều gì cả… Vì thế mà tôi lo lắng vô cùng…

Tôi là đứa trẻ ích kỷ. Tôi có một cuộc sống tuy khuyết mất một phần nhưng vẫn trọn vẹn và hoàn hảo. Tôi quen được nhận, nhận rất nhiều, từ mẹ. Tôi không biết làm cách nào để đền đáp công ơn của mẹ. Mẹ không cần tiền tôi kiếm được, không cần chiếc áo tôi mua tặng, không cần vài lần ra thăm nhà chóng vánh. Tôi quen nhận, tôi muốn nhận hết yêu thương về mình, nhưng tôi lại gặp khó khăn trong việc thể hiện yêu thương với người khác, đặc biệt là với mẹ. Tôi ít khi nói câu “con nhớ mẹ, con nhớ nhà” với mẹ, mặc dù đó là điều tôi cảm nhận rất rõ trong tim mỗi đêm trước khi đi ngủ. Tôi quen nhận, tôi nhận sự cảm thông của mẹ, ủng hộ của mẹ khi tôi kiên quyết vào SG lập nghiệp. Tôi nhận sự chăm sóc của mẹ qua từng cuộc điện thoại, từng lời hỏi thăm hàng ngày.

Nhưng tôi là đứa trẻ ích kỷ. Tôi vẫn sống từng ngày ở SG này, enjoy quãng đời tuổi trẻ của tôi. Mang theo canh cánh trong lòng một nỗi lo, niềm thương, tình yêu với mẹ. Và món nợ cuộc đời tôi không bao giờ trả nổi.

Con nhớ mẹ, mẹ ơi.