I’m the only one…

Điều đau khổ nhất không nằm ở những câu chuyện bạn phải chịu đựng mà là bạn phải tiếp tục sống một cuộc sống bình thường khi mọi thứ bên trong gần như vỡ vụn.

Bạn chỉ muốn yếu đuối, muốn khóc đến nỗi đôi mắt sưng to và không ngừng đau đớn nhưng bạn lại rửa mặt sạch sẽ, để rửa đi những mệt mỏi, rửa đi những giọt nước mắt của tối đêm qua. Và bạn bắt buộc phải tươi vui, phải như chưa từng có những đớn đau trong lòng.

Bạn chỉ muốn ngủ vùi để quên đi những mất mát, những khó chịu nhưng bạn phải bước ra đối diện với ánh nắng mặt trời, đối diện với trách nhiệm cuộc sống, đối diện với nỗi đau.

Mọi thứ vẫn tiếp tục rực rỡ, vẫn tươi sáng, chỉ có bạn, chỉ riêng bạn không ngừng cảm thấy u ám và mờ mịt.

——— suu tam ———-

Âm thầm tự chữa lành

Tôi chưa bao giờ là mẫu con gái ý nhị, tôi thừa sức gánh vác những kỳ vọng cả đời.

Tôi không cần mọi người nhìn và biết tôi đang làm gì, tôi chỉ muốn lén lút ở nơi không ai nhìn thấy, rồi đợi đến khi ánh đèn sân khấu chiếu sáng, tôi có thể là bất cứ ai tôi muốn trở thành.

Tôi sẽ không chìm đắm trong buồn bã và chán nản mãi, tôi sẽ vui vẻ và dũng cảm trở lại, cho dù bây giờ mọi chuyện không suôn sẻ, nhưng tôi luôn tin rằng mọi khó khăn sẽ không kéo dài, cuối cùng tôi sẽ nhìn thấy ánh sáng ở một nơi nào đó, tôi có thể thoải mái mà sống tiếp.

Câu nói này rất đúng: “Thời gian tiến bộ nhanh nhất của một người con gái là khi cô ấy đánh mất cảm giác an toàn. Cô ấy phải vượt qua nỗi sợ hãi, sự phụ thuộc và thất vọng, từng chút một lớn dần bộ giáp của chính mình, và bắt đầu thức tỉnh, bắt đầu có ý thức làm chủ cuộc sống, dứt bỏ cảm xúc, không còn nước mắt, không còn bị lệ thuộc.”

Những đêm chìm trong suy nghĩ một mình hay, buồn vui tự mình biết, âm thầm sụp đổ, cũng âm thầm tự chữa lành

NẾU CHÚNG TA CHƯA BAO GIỜ ĐƯỢC SINH RA…

(Sưu tầm)

Hai tháng trước, một thanh niên Ấn Độ có tên Raphael Samuel đã đâm đơn kiện cha mẹ ra tòa vì đã… sinh ra anh ta. Raphael tin rằng đó là một sai lầm. Cuộc đời này là một bể khổ, và anh chẳng yêu cầu được sinh ra.

Anh không phải là một kẻ bất hạnh hay chán đời đến mức không thiết sống: “Tôi yêu bố mẹ, và gia đình tôi êm ấm. Cuộc sống của tôi không có gì đáng phàn nàn, nhưng tôi vẫn cảm thấy không có lý do gì phải sống, đi học, kiếm việc làm, vì tôi không muốn có mặt trên đời”.

Nếu một lần bạn có nghĩ đến điều này, thì cũng như Samuel, bạn không cô đơn. Tiểu thuyết gia Gustave Flaubert, tác giả cuốn “Bà Bovary”, từng tuyên bố rằng ông sẽ tự nguyền rủa mình nếu trở thành một người cha, vì ông “không muốn truyền thụ lại cho ai gánh nặng và sự ô nhục của việc tồn tại”.

Văn hào Fyodor Dostoyevsky thậm chí còn nhìn cuộc đời ảm đạm hơn, khi viết trong tác phẩm bất hủ Anh em nhà Karamazov: “Tôi thà tự sát trong bụng mẹ, để không phải ra ngoài thế giới này”.

Triết gia người Đức Arthur Schopenhauer đặc biệt tỏ ra bi quan về chủ đề này: “Liệu một người có nhiều thiện cảm với thế hệ tương lai có để cho chúng gánh lấy gánh nặng của sự tồn tại, hay bằng bất cứ giá nào cũng không chịu trách nhiệm về gánh nặng ấy một cách có chủ tâm?”

Thuyết phản khuyến sinh (anti- natalism), một góc nhỏ của triết học hiện đại, đặt ra một ý tưởng tương tự: Nếu cuộc đời này vốn là bể khổ, thì liệu sự tồn tại có thật sự là hạnh phúc hơn việc chưa bao giờ từng sinh ra?

Đây là một vấn đề rất tế nhị, vì quan điểm của nó đi ngược lại xung lực sinh học cơ bản của chúng ta (sinh sản là để duy trì giống nòi, sự tiếp nối), nhưng cũng là điều rất đáng để lưu tâm, vì nó đi đến tận cùng một câu hỏi triết học nhức nhối: Cuộc đời này có đáng sống hay không?

Đời là bể khổ

David Benatar, hiện là Trưởng khoa Triết Đại học Cape Town (Nam Phi) và là một trong những người quan trọng đặt nền móng cho thuyết phản khuyến sinh, cho rằng câu trả lời là KHÔNG. Theo ông, có một sự bất cân xứng nghiêm trọng giữa những điều tốt đẹp so với những thứ xấu xa trong cuộc sống này

Benatar đưa ra một ví dụ: Khi ông nghĩ về Sao Hỏa, thay vì tiếc nuối rằng hành tinh đó thiếu đi những điều tuyệt vời, ông lại cảm thấy một cách tích cực rằng vì sự sống không tồn tại, nên đấy đơn giản là hành tinh đã thoát được đau khổ.

Bạn hãy tưởng tượng thử mình mua vé xem một bộ phim, bước vào rạp với tâm thế chờ đợi, và sau đó hụt hẫng vì phim dở. Nếu bạn biết trước rằng bộ phim ấy không như bạn kỳ vọng, có lẽ bạn đã không lãng phí thời gian của mình.

Bộ não của con người vốn được “thiết kế” để không bao giờ đạt đến hạnh phúc vĩnh cửu.

Kinh điển Phật giáo cũng có một câu chuyện mô tả đời sống rất sinh động. Một tử tù vượt ngục và bị đuổi gấp. Trong khi chạy trốn, anh ta rơi xuống vực sâu, nhưng bám được vào một cành cây leo và cứ thế lơ lửng trên vách đá.

Cứ nghĩ thế là may, nhưng không hẳn: Có một con chuột đen và một con chuột trắng đang gặm dần cành cây leo mà anh ta đang bám vào. Phía trên, quan quân truy bắt đã đuổi đến nơi. Và dưới đáy vực, rắn độc ngóc đầu chờ.

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng ấy, tử tù bỗng nhìn thấy một nhánh cây khác trên đầu anh ta. Một bầy ong đang làm tổ trên đó, và tự dưng có mấy giọt mật rơi vào miệng tử tù. Vào đúng khoảnh khắc ấy, mọi nguy khốn của anh ta dường như đi vắng. Chỉ còn lại vị mật ngọt tan trong miệng.

Những giọt mật là ẩn dụ của khoái lạc nhất thời. Hai con chuột đen và trắng tượng trưng cho ngày và đêm, gặm nhấm sinh mệnh của chúng ta từ từ. Ta không thể làm gì trước một kết cục chung nhất là cái chết. Khi vị ngọt qua đi, tử tù sẽ còn xót xa và đau đớn hơn nữa với hoàn cảnh mà anh ta đang phải chịu.

Đấy là quan điểm cơ bản của đạo Phật: Bản chất của đời sống là khổ. Không chỉ với nghĩa hẹp là những gì con người nói chung quan niệm là đem đến khổ đau (ví dụ như nỗi đau thể xác, bị hành hạ, bị làm nhục…) mà chỉ một trạng thái rộng hơn, khi con người ta sống với tâm thế chịu đựng (suffering) thực tại, vì chỉ mải chăm chú vào khoái lạc (với ẩn dụ là những giọt mật), từ đó bị đánh lừa và không thể hài lòng với những gì đang có.

Không thể chấp nhận được rằng đời sống này là vô thường, luôn thay đổi, và mọi thứ chỉ là tạm thời, cho đến khi ta qua đời.

Những sự thật khắc nghiệt

Mỗi chúng ta có trung bình 30 nghìn ngày để sống, và đây là một vài sự thật khắc nghiệt mà tất cả sẽ phải đối mặt:

Mọi thứ đều tàn lụi. Nghe có vẻ hiển nhiên, nhưng bạn hẳn sẽ cảm thấy ngậm ngùi khi ngoái nhìn lại và cảm nhận. Ai cũng già đi. Thêm một ngày là thêm một quãng trên hành trình tới cái chết. Cha mẹ từng dắt bạn chập chững những bước đầu tiên, giờ bạn là người dắt họ. Và sau này bạn và con bạn cũng thế.

Những người bạn ấu thơ khi lớn lên sẽ nhạt nhẽo dần, có thể trở nên hoàn toàn xa lạ. Tình yêu đầu thường sẽ tan vỡ, để lại nuối tiếc thậm chí nhiều năm về sau. Và cả bông hoa ngoài hiên kia nữa, một sớm mai còn đẹp là thế, sáng hôm sau đã lụi tàn.

Đa số mọi người sẽ làm bạn thất vọng. Một nghiên cứu cho biết có 60% số người được khảo sát đã thú nhận rằng họ từng chia sẻ bí mật của bạn thân cho một bên thứ ba.

Điều này quả là đáng thất vọng: Chúng ta hầu như không thể tin tưởng ai tuyệt đối. Đứa con bạn kỳ vọng thường sẽ không như bạn mong muốn, vì nó sẽ sống cuộc đời của nó. Người ta yêu nhất thường không yêu ta. Người bạn tin tưởng nhất có thể phản bội.

Sự vô nghĩa của đời sống. Khó khăn dường như một điều cơ yếu của đời sống này, nhưng điều đáng sợ hơn cả là tính vô nghĩa của nó, nếu như ta nhìn rộng hơn, vượt qua những định kiến cá nhân, trên cả tình cảm lẫn cuộc sống nhỏ nhoi của ta.

Đứa trẻ nào gia nhập hành trình sống cũng bắt đầu với sự ngây thơ, rồi lớn lên và vật lộn với những lo toan chung rất đời, như là tiền bạc, địa vị, các mối quan hệ, nỗ lực, những nỗi thất vọng.

Như ta đã từng. Nhưng rồi có ý nghĩa gì không? Tất cả những gì ta làm được, tất cả những buồn vui của ta, những người ta hoặc yêu thương hoặc căm ghét, rồi một ngày cũng phải “để gió cuốn đi”, như Bod Dylan đã hát.

Sự cô độc của kiếp người. Bạn phải chấp nhận rằng tri kỷ có lẽ với đa số chỉ là khái niệm trong văn chương hoặc điện ảnh, còn lại cơ bản là chúng ta không thể hiểu được nhau. Dù đôi khi ta bất chợt thấy mình đồng cảm với ai đó, nhưng chừng đấy không đủ để mỗi cá nhân bớt cô độc khi đêm xuống, với cuộc đời rất cá biệt, những tình cảm sâu kín chưa từng bắt gặp ở bất cứ đâu.

Bạn sẽ không bao giờ hài lòng. Trong cuốn sách nổi tiếng Homo Sapiens (Lược sử loài người), Giáo sư người Israel Yuval Noah Harari đã nói về cơ chế não bộ được di truyền qua hàng triệu năm giải thích vì sao chúng ta sẽ không bao giờ hạnh phúc.

Cách đây hàng triệu năm, con người chỉ mong có đủ ăn, và bớt bệnh tật. Sau hai cuộc cách mạng nông nghiệp và công nghiệp, con người đã giải quyết được những vấn đề cơ bản này, nhưng thế là không đủ.

Thế kỷ 21 là thế kỷ của tham vọng chinh phục thiên nhiên, và cố đạt đến sự bất tử. Tức là đủ ăn và tuổi thọ cao là chưa đủ. Con người còn muốn quyền lực của thánh thần. Sự không thỏa mãn ấy là đặc trưng hình thành qua tiến hóa, biến con người thành giống loài thống trị trái đất.

Khi chưa có tiền, bạn sẽ nghĩ tiền là hạnh phúc. Người có tiền nhưng không có sức khỏe chỉ mong rằng mình không còn phải nằm giường bệnh. Người không có tình yêu chỉ nghĩ được rằng người mình yêu mến là tất cả. Chúng ta luôn hy vọng, và đạt được thì lại bắt đầu thất vọng.

Cơ chế của não bộ là như thế: Con người sẽ không bao giờ được hạnh phúc vĩnh cửu. Đấy là động lực sống của chúng ta, và cũng là nỗi đau khổ đẹp đẽ của chúng ta.

Nếu ta đã “nhỡ” phải sống?

Alain de Botton, một triết gia, nhà văn người Anh nổi tiếng với cuốn best seller “Sự an ủi của triết học”, đã từng viết về một trạng thái tâm lý xuất hiện khi con người ta suy nghĩ về bản chất khổ của đời sống trong bài luận có tên “Ngợi ca nỗi chạnh lòng”: “Chạnh lòng không phải là một cơn thịnh nộ hay cay đắng, mà là một dạng nỗi buồn cao quý xuất hiện khi chúng ta ngộ ra rằng đau khổ và thất vọng là trung tâm của trải nghiệm đời người. Nó không phải là một chứng rối loạn cần chữa trị; nó là sự thừa nhận dịu dàng, bình tĩnh, vô tư về bao nhiêu đau đớn mà chúng ta chắc chắn sẽ phải trải qua”.

Karl Pillemer, Giáo sư ngành Phát triển con người của Đại học Cornell, đã tiến hành thí nghiệm trên 1.200 người từ 70-100 tuổi và rút ra một kết luận: “Trong lĩnh vực lão khoa, có một lý thuyết gọi là “lựa chọn cảm xúc xã hội”.

Thứ họ tranh luận là điều phân biệt những người từ 70 tuổi trở lên so với những người trẻ hơn chính là cảm giác hạn chế về thời gian. Bạn thực sự nhận thức được rằng những ngày mình còn trên đời đang được đếm ngược. Thay vì chán nản, mọi người bắt đầu đưa ra các lựa chọn tốt hơn”.

Việc đặt câu hỏi rằng liệu được sinh ra trên đời này có đáng hay không không có nghĩa là coi thường các sinh linh và hạ thấp giá trị của đời sống, mà là để chúng ta có thể một lần suy ngẫm đến giá trị của sự tồn tại này, thông qua một lăng kính trái ngược.

Điều đó có thể làm ta trở nên tốt hơn, một khi ta có thể thừa nhận “dịu dàng, bình tĩnh, vô tư” sự thật khắc nghiệt là mình đã được sinh ra, và không còn cách nào khác là phải chọn lựa một cách sống.

Và một lúc nào đó, cảm thấy hơi chạnh lòng vì những người đã gia nhập cuộc sống này cùng với ta, bất chấp địa vị, giàu nghèo, danh vọng, đều có một nỗi khổ chung vắt vẻo trên cây đời, trên cùng một con đường đến bên kia thế giới. Đấy có lẽ là một nỗi buồn đẹp đẽ, đẹp hơn cả việc chưa từng được sinh ra.

Tác giả: Ban Cầm

Depression

Today I searched that word in my instagram. In the middle of the night.

Instagram suggests some help. It asks me if I need help. Do I need it? Who will help me? Who will at least not only listen but also help show me the way out? because I need a way out.

I think I’m depressed and I’m avoiding it. I try to get busy. I tried to share it with a couple of friends but they said sorry and then they seemed to immediately forget about its. Because it’s my problem, not theirs. I don’t blame them, everyone has their own issues now. Everyone is kinda depressed somehow.

I’m writing these words and I’m not sure who reads it. Who cares? Anyone cares about me enough to understand what I’m going through? Or is it because it’s my mask always showing a pretty smile so noone knows? I’m good at it by the way, smiling and laughing it off. I’m VERY good at it :)

I’m not even sure my problems are depression-worthy. Perhaps it sounds like a very small thing to others. It is nothing really compared to others’ issues that I know of. I’m way too lucky already.

Then why still I feel like this? Why I still look very normal behave very normally but really I’m trying extremely hard just to walk every step of the day? why my heart feels like it’s in pain? Why I am suffocated?

I always try hard in everything that I do. I give it my best shot. Why is it never enough? Why do things always go out of control? Why do what I am most scared of always happen? Always?

And why can’t I say it to anyone? Why?

I drop these words here but I know I’m stuck.

Bold move

Long time I dont write anything. Busy enjoying life.

I am quite scared right now. I just made a bold move to buy something way out of my league. Some investment, some dream place, somethin Idk I just go for it with a little push of my husband :) I have never dreamt of being able to handle such a place like this. Such a mortage. Can i? With this economic downturn? With this vuca world? Hahaaha but I’m really amazed at what life throws at me and how my husband went along so smoothly with such flow. And the way he encourages me and backs me up so much and just be there, u know… just being there is enuf.

Anyway, did it already. Go with the flow and hope for the best

Xoxo

Fighting 💪🏻

Dạo này sao thế nhỉ

Dnay sao thế nhỉ? Lại tìm đến blog rồi nhỉ.. cứ cảm giác k nói được ra với ai thì lại tìm đến blog.

Dnay cứ cảm thấy làm cái gì cũng sai sai nhỉ mà ko làm gì cũng sai sai nhỉ. Cũng chẳng có gì đc như ý nguyện. Cũng rất khó để tự hài lòng. Lòng lúc nào cũng nặng trĩu mà chẳng biết trải ra tn, tâm sự với ai, ai hiểu ai thấu. Nhận ra là ai cũng có cs của người đó. Ai cũng có mối quan tâm của họ.

Và mình thì sao? Cũng có mối quan tâm của mình thôi và hnhu mỗi mình mình đang bận lòng về điều này…. Có tham lam quá ko nhỉ? Chắc là có. Cái cảm giác thấy oan uổng thấy ko đáng thấy xui xẻo thấy tủi thân này chắc mình mình biết, mình mình hay, mình tự xót mình thôi. Cố gắng làm gì nỗ lực hơn ng làm gì xui vẫn là xui thôi

Đúng số vất vả mà

Xui rồi lại còn hay mong mỏi hay hi vọng

Để rồi tự mà đi gặm nhấm sự thất vọng buồn bã tràn trề này thôi.

Tự dưng đòi nhớ bố quá. Chứ còn có ai thấu được cho mình nhỉ? Chắc chỉ có bố ở trên cao nhìn thấy mọi thứ và thương mình thôi nhỉ?

Everything happens for a reason. Những điều này đang xảy ra có đúng k? Đang cho mình bài học gì? Mình chưa cảm được. Chỉ đang thấy sợ cái linh cảm của chính mình thôi haha….

Híc thôi đi ngủ. Lảm nhảm như con điên chắc cũng chả ai thèm đọc…

Grateful

Thực sự đến bây giờ mình mới có thời gian nhìn lại 30 năm cuộc đời mà mình đã sống thật sự hết sức và hết mình, bằng tất cả sự chân thành và nhiệt huyết của tuổi trẻ. Và tóm lại sau bao nhiêu điều đã xảy đến với mình, tốt hay xấu, điều duy nhất mình cảm nhận được đến bây giờ là thực sự “grateful”.

Cái từ “grateful” này mình chẳng thể tìm được từ tương tự trong tiếng việt (chắc tại lười tìm nữa lol). Nhưng nó bao hàm cả sự biết ơn, cảm ơn và trân trọng.

Hôm nọ khi chợt ngộ ra điều này, vui quá chắc còn định nhắn gửi từ “grateful” này đến tất cả bạn bè người thân 😂😂😂 nhưng yeah thực sư cảm ơn và trân trọng mọi điều đã xảy đến với mình, đã được dành cho mình và chỉ cho mình thôi – cả điều khiến mình cười vì hạnh phúc hay khóc vì đau khổ cùng cực…

Mình cũng đã thực sự tìm được bến đỗ, ý nghĩa và mục đích của cuộc đời mình. Ngộ ra được tại sao mọi chuyện lại xảy ra như cái cách nó xảy ra, mình là ai và mình sống, làm việc và cống hiến, cố gắng vì cái gì. Nhận lại được những quả ngọt của việc mình sống chân thành với tất cả mọi người, không giả tạo, không giấu giếm, không phải lúc nào cũng khéo léo giỏi giang mà thực tế là đôi khi kém cỏi vô tâm không thể tả. Trước giờ mình chỉ đơn giản là mình, một cách vốn dĩ nhất có thể, để rồi nhận ra được ai sẽ ở lại và yêu thương mình vì mình chính là mình thôi. Tìm được nơi gọi là “nhà”, tìm được những người thực sự yêu thương mình và chấp nhận một đứa không hoàn hảo và đầy lỗi lầm đó chính là mình.

Đó không phải là điều quá hạnh phúc sao khi mỗi ngày đều có thể sống thoải mái và không phải “gồng” mình lên?

Quá nhiều thứ đã đạt được ở tuổi 30-31 đúng ko? Mình nghĩ mình đã quá may mắn rồi ấy. 😊

Và tự dưng thấy hơi hối hận vì tự bản thân nhiều lúc cứ nghĩ quá và làm quá lên. Nên học cách trân trọng và biết ơn cuộc sống này hơn mới được hehe.

Dù bạn là ai, đang ở đâu, nhưng khi bạn chịu khó đọc đến đây, nghe mình lảm nhảm đến mức độ này, cũng cảm ơn vì bạn đã làm thế, đã luôn dõi theo mình, đã làm bạn của mình, một đứa đầy khuyết điểm nhưng lại ngập tràn yêu thương.

Cảm ơn. 🙏🏻

2 in the morning

It’s 2 am and I can’t sleep. Still awake and worried. About my life. About his life. About out life. About our choices. Crossroads. Things that happened out of our control. Out of our expectation. Things that went our ways and things that didn’t. Things that seem too good to be true that I am now lying here wondering if it can ever come true.

I hate it when things’ not under my control. When I can’t anticipate things. When I don’t have a clue how it will turn out. When the only thing I can cling on is hope.

HOPE. The luxurious thing. The thing that I only laugh at because it usually is just complimentary to my path. I mean who lives without hope? Esp me – a greedy girl who always wants to have everything. I have LOTS OF HOPES.

But now the more I grow up the less I depend on hope. So I really hate the situation that I’m in. All waiting on hope. On a single glympse into what the future holds for us… a future that I no longer in control…

Again, let’s hope…

Is this it?

I’m just thinking

Is this it with my life? Is there anymore excitement? More hype? More heights?

Am I gonna be living the life or is this it?

Is everything way out of league?

More and more I feel the gaps… between class… lifestyles… between people born this way and born that way. And I just feel like I am trying so hard to change what is already destined. That I do have a taste of what it’s like but it’s not my life. Never will.

Is this it?

Ugly

Mình có một điều rất xấu xí. Đó là hay ghen tị. Thật đó, mình hay nhìn vào người khác và ghen tị với cs của họ, họ có cái này, cái kia hơn mình, xinh đẹp hơn, thành công hơn, may mắn hơn, hạnh phúc hơn, hay đơn giản là đủ đầy hơn. Rồi nếu khi biết chính cái người đấy cũng phải trải qua điều gì đấy thì mình mới cân bằng cảm xúc của mình lại được. Thiển cận và nhỏ nhen quá nhỉ. Mình ghét định nghĩa của từ “perfection”. Vì mình dù có cố gắng đến mấy cũng không thể perfect. Và xung quanh mình sao mình thấy toàn người “perfect” nhỉ. Hoặc người ta “sung sướng” hơn mình nhỉ.

Đúng là suy nghĩ xấu xí nhỉ. Nhưng k kiềm đc. Và mạng xã hội chỉ khiến điều xấu xí này trở nên tệ hơn. Haiz

Có một chị đồng nghiệp cũ. Chị ấy đã từng là một hình mẫu lý tưởng của mình. Một người xinh đẹp, da không mụn. Không cần trang điểm cũng xinh chỉ cần chút son. Người đẹp, gầy, ăn bao nhiêu cũng không béo. Gia cảnh cực tốt, gia đình giàu có bố mẹ hạnh phúc đủ đầy. Sự nghiệp cực kì thăng tiến giờ c ấy đã là head nọ head kia. Mình luôn thầm ghen tị và mong được như c ấy. Nhưng mà đằng sau đó c ấy cũng đã trải qua nhiều chuyện. Tuy nhiên đến bh c ấy vẫn luôn là người khiến mình secretly follow và lại thầm hâm mộ lẫn ghen tị 😂 có phải ai cũng có 1 người như vậy ko? 1 người để làm benchmark trong cuộc đời, để hướng tới, để thầm follow, hâm mộ và ghen tị như vậy? Hãy nói rằng mình k cô đơn đi! Hãy nói rằng như vậy là không đến mức quá xấu xí đi vì mỗi lần như vậy xong mình lại thấy tội lỗi thấy mình là một con người bé xíu ấy.

Có lẽ mình nên biết yêu bản thân hơn. Tự hào về bản thân về những điều mình đã đạt được. Yêu quý bản thân vì những gì đã có, đã trải qua và những gì là một phần của mình.

Thay vì nhìn vào flashy life của người khác, phải không? Thay vì so sánh, ghen tị hay feel sorry for myself. Thay vì tủi thân và tự thấy mình kém cỏi…

Oh Pt when can you grow up? 😂😂😂

My hiding place

This blog has been my hiding place. Where those who really know me, or want to find me, see me. I don’t even know who my readers are. I guess mostly myself. but yeah, isn’t it myself I write for?

I feel really sorry for myself right now. It’s been drained, stressed out and stretched out so much. I want to be nurtured, to be cared for. To be loved.

Shouldn’t I love myself first? seems like these days everyone else’s needs come before mine. Seems like these days all my smallest wishes and requests are ignored. Seems like noone actually listens anymore, or noone, at least at this hour, i can write to, except for this hiding corner.

I am exhausted, stressed and stretched out by my own thoughts. By my own disappointment.

But who cares?

Isn’t it just myself I write for in the end?

Mình ghét thế thôi

Nói chung là ghét thế thôi

Ghét bà mẹ ghét lây sang cả con

Ghét đến mức chỉ mong điều chả tốt đẹp lắm đến cho mẹ con nhà nó

Ghét đến mức chả thèm cười chào chả thèm giả vờ ko ghét

Ghét đến mức nhìn thôi đã thấy ghét đã thấy khó chịu rồi

Ghét đến mức cái gì cũng ko ưng nổi và cũng ko muốn gặp gỡ giao lưu gì luôn

Ghét đến mức cái tên cũng thấy ghét. Ghét sự giả tạo của nó. Ghét sự đâm sau lưng của nó. Ghét sự so sánh rất hãm của nó trong khi nó k biết trân trọng những thứ nó có đi.

Ghét sự nhà quê học đòi của nó. Ghét đến cả cái kiểu điệu đời rồi làm màu của nó. Ghét cả những người comment comment khen này khen nọ ui vl đúng một lũ giả tạo với nhau

Đm nói chung là ghét đi

Nói chung cái tầm dịch này cũng tốt đỡ phải gặp những đứa mình ghét

Tháng 6

Con yêu
Cha đi rất xa lần này con nhé!
Hết hoàng hôn có lẽ cũng chưa về?
Miền này nhiều hoa đỏ lắm con ơi!
Cha lại nhớ rừng Trường Sơn thuở trước…
Con phôi thai trong chiến trường ác liệt
Cha đặt tên con vẫn rất dịu dàng
Nốt nhạc say mê nhất đời mẹ và cha
Xanh hy vọng một ngày mai đoàn tụ.
Cha trở về dòng sông định mệnh
Lại thương con trắc trở đò ngang

Cha có lỗi khi để con ở lại.
Ai che chở mỗi khi con buồn tủi?
Ai viết cho con những bài hát nồng nàn?
Ai giữ cho con những phiếu bé ngoan?
Và chú thích sau những hình con thủa bé?
Ai nhận lỗi mỗi khi con bướng bỉnh?
Mẹ có đủ sức không khi mẹ vắng cha?
Trời ở rất gần mà đất lại rất xa!
Ngõ nhỏ thân quen bao năm cha vẫn nhớ
Ngôi nhà bé xinh dàn hoa trước cửa
Bước chân con về sau buổi trực mỗi đêm.
Bây giờ vẫn những bước chân con
Cha lặng lẽ theo sau chứ không phải ngóng chờ con nữa…
Ngôi nhà vẫn ngập tràn kỷ niệm
Con hãy vui lên mỗi lúc cha về!
Con vẫn là con bé bỏng của cha!
Dù cho con sắp thành ông ngoại
Hãy hát thật hay vì cha vẫn nghe đấy!
Hãy tìm một bến đỗ bình yên!
Hãy vui lên mỗi lúc con buồn!
Để cha được nắm tay con rất chặt
Để trời xanh gọi…
cha không còn vương vấn…
Hãy chờ cha! Cha sẽ quay về…!
(Lan Dung)